Mưa giăng màn đêm, êm đềm và tĩnh lặng. Không gian trở nên như bức tranh thủy mặc, hòa mình vào điệu nhạc nhẹ nhàng của từng giọt mưa. Những ký ức hồn nhiên của tuổi thơ trỗi dậy, như những đám mây trắng bồng bềnh trong bầu trời tâm hồn.
- Nốt ruồi dưới cằm – Bật mí về vận mệnh, tướng số và nghề nghiệp chuẩn nhất
- Năm 2007 mệnh gì, tuổi gì, hợp màu gì? ‘Tất tần tật’ về năm 2007
- Những bài test IQ khi phỏng vấn thường gặp và bí kíp đạt điểm cao
- Cách để in nhỏ tài liệu và in nhiều trang trên một tờ giấy trong Word
- Bãi đá sông Hồng – nơi chụp ảnh, cắm trại, và picnic độc đáo tại Hà Nội
Những ngày mưa, con phố quen thuộc hiện lên như một bức tranh tĩnh lặng. Tiếng mưa rơi nhè nhẹ, làm cho lòng người trở nên nhẹ nhàng và hòa mình vào không gian bình yên. Mỗi giọt mưa là như những hạt ngọc mảnh mai, làm tô điểm cho cuộc sống bình dị mà tràn ngập hạnh phúc. Những trận mưa rào nhỏ, như những ngón tay mảnh mai vuốt nhẹ lên làn da, làm tăng thêm hương vị ngọt ngào của những khoảnh khắc trọn vẹn.
Bạn đang xem: Top 10 Tản văn về mưa đẹp
Làn mưa như là câu chuyện của những ngày thơ ấu, nơi những đứa trẻ hồn nhiên nhảy múa dưới cơn mưa, ánh đèn vàng ấm áp lung linh giữa không gian u tĩnh. Bên cạnh đó, hình ảnh của những người yêu thương nhau, tay trong tay, bước đi dưới làn mưa là bức tranh tình yêu tuyệt vời, là hồi ức đẹp đẽ khắc sâu trong trái tim.
Khám phá những chấm dứt trong cơn mưa, làm ta thấy rõ sự tươi mới và tràn ngập sinh lực của tự nhiên. Mỗi giọt mưa là như những hạt ngọc giữa không trung, nhấm nháp hương thơm dịu dàng của đất trời, đưa ta đến gần với thiên nhiên hơn bao giờ hết.
Đêm mưa, không khí trở nên trong lành và sạch sẽ hơn, như là một lời quảng bá của thiên nhiên về sự thuần khiết và tinh khôi. Làn mưa như là một bản hòa nhạc tuyệt vời, biến đổi không gian xung quanh thành một trạng thái tinh thần tuyệt vời, nơi mọi lo lắng và phiền muộn đều tan biến.
Điều đặc biệt của mỗi cơn mưa chính là khả năng tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ. Những buổi tối dưới làn mưa, những cuộc gặp gỡ và chia sẻ, tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất. Mỗi giọt mưa như là những hạt ngọc trải đều trên bức tranh cuộc sống, làm nổi bật lên vẻ đẹp không tì vết của những khoảnh khắc quý giá.
Cơn mưa như là một phần của hành trình cuộc sống, làm cho mỗi bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn. Dưới làn mưa, ta cảm nhận được sự giao thoa hòa quyện giữa con người và tự nhiên, tạo nên một bức tranh hài hòa và tuyệt vời.
Nếu có một điều ước được thực hiện dưới làn mưa, đó chính là giữ mãi được những khoảnh khắc ngọt ngào và tuyệt vời nhất. Bởi vì, mỗi cơn mưa đều là một câu chuyện, là một trải nghiệm đặc biệt, là một kí ức đẹp đẽ trong hành trình cuộc sống.
Hoàng Nhung
Dành cho một ngày mưaNhìn mưa rơi
Mùa hạ bắt đầu, không còn nghi ngờ gì nữa. Trưa nay, dàn nghệ sĩ ve sầu hòa mình vào bản tình ca, âm nhạc xua đi cái oi bức của trời hè. Mùa hạ đang rực rỡ với sắc đỏ của hoa phượng bên đường.
Trong những ngày này, tâm hồn tôi như đang bùng cháy, nồng nàn với sự sôi động, náo nhiệt mà chỉ mùa hạ mang lại. Nhưng đột nhiên, tâm hồn tôi lại dịu đi, êm đềm như được tưới mát bởi cơn mưa rào mùa hạ.
Có người nói rằng mùa hạ là mùa của sắc màu, với gam màu chủ đạo là vàng. Ánh nắng mặt trời mùa hạ không chỉ ấm áp mà còn đậm chất khó chịu, thỉnh thoảng trở nên dữ dội, khiến không gian trở nên oi ả, nóng bức. Sau những ngày nắng nóng, bỗng nhiên trời đất được làm mát bởi cơn mưa rào bất chợt. Lũ trẻ trong làng gọi đó là cơn mưa thần thánh.
Bầu trời đen kịt bỗng chốc xuất hiện những đám mây đen, gió nhẹ thoảng làm dịu mát không khí. Tiếng sấm và tia chớp đánh vào bầu trời. Rồi mưa bắt đầu. Ban đầu là những hạt mưa thưa thớt, lắp lánh nhưng sau đó trở nên to dần, nặng hạt. Mưa xối xả tạo thành bức màn trắng xóa, những hạt mưa đánh vào cành cây, mái tôn rồi rơi xuống đất, tạo ra dòng nước chảy trong những con đường, cống rãnh. Mọi vật trở nên hồn nhiên, tươi vui, như được một phen hả hê, thỏa thích. Cây bưởi trước nhà với những quả tròn đang đu đưa như chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác này. Khóm hồng trước sân rơi nhẹ hạt nước, tạo nên bức tranh tinh khôi, duyên dáng. Chị mèo mướp mọi hôm tìm nơi trốn nắng, nay lại ấp ủng trong đống tro bếp để ngắm mưa rơi. Mọi thứ trở nên sống động hơn, như thể đang được tạo nên từ một nguồn sống mới.
Sau một thời gian dài, cơn mưa dần giảm nhẹ, hạt mưa trở nên thưa thớt. Bầu trời lại lóe ra, đám mây xanh bay đi. Con đường được làm mới bởi cơn mưa. Lúc này, tất cả trở lại nhịp sống bình thường.
Cơn mưa mang lại cho mỗi người những trạng thái cảm xúc đa dạng. Với tôi, cảm xúc lúc này khó diễn đạt: vui, buồn xen kẽ và một chút mơ hồ. Mưa đưa tôi trở lại với ký ức đẹp về mẹ. Tôi nhớ như in, mỗi khi có cơn mưa dông, mẹ con tôi thường chạy ra đưa thóc để tránh mưa. Dù mệt nhọc và đầy mồ hôi, mẹ con tôi luôn thấy hạnh phúc. Tôi thích hứng lấy giọt mưa từ trên cao. Cảm giác mát lạnh trải dài trên đôi bàn tay. Cơn mưa mùa hạ làm dịu đi cảm xúc trong tôi.
Mỗi cơn mưa mang theo những ký ức khác nhau. Lòng tôi trầm lại, ánh mắt nhìn xa xăm. Trong nỗi buồn, tôi nhớ về mẹ, hình bóng mảnh mai đang đeo chiếc áo mưa nhỏ dọc đường. Cơn mưa đưa tôi trở về với những kí ức ngọt ngào, những khoảnh khắc chưa bao giờ phai mờ.
NGUYỄN THANH THỦY
Dòng mưa mùa hạDòng mưa mùa hạ
3. Hồi ức dưới làn mưa
Tôi gặp em trong một chiều mưa của mùa hạ, khi chuyến tàu cuối cùng của ngày rời khỏi ga. Em, sinh viên năm cuối ở Hà Nội, đã chia sẻ những câu chuyện về mưa với tôi.
Em nói: Mưa không chỉ mang đến cảm giác gió lạnh, mà còn góp phần tạo nên nhiều cảm xúc và tâm trạng. Nó làm cho kí ức trở nên rộng lớn và làm sạch bớt những muộn phiền, lo lắng.
Tôi tự nhiên hỏi em: Trong bốn mùa mưa, em thích mùa nào nhất? Em trả lời với vẻ hồn nhiên, tóc ướt và rối bời: Em thích cơn mưa mùa hạ, vì đó là những cơn mưa đầu mùa, thanh khiết và nhanh chóng. Tuổi thơ của em là những cơn mưa rào mùa hạ, em yêu mưa và những bong bóng mưa trôi dài trên đường phố. Trẻ con thường gấp thuyền giấy và thả trôi theo dòng nước.
Những năm tháng trôi qua, em tốt nghiệp và tôi đưa em ra ga trong một chiều mưa tương tự. Những hạt mưa rơi xối xả, hòa quyện vào tôi và em, chúng tôi bước đi dưới mưa và thả hồn theo những bong bóng mưa. Cơn gió mát thổi qua tóc em, tóc tôi, lá cây bay rụt. Tiếng còi tàu vang lên, chiếc tàu dừng lại tại ga, làn hơi mưa dày đặc và trắng như mây, phố như trở lại như ban đầu. Tôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em và thầm thì nói: ‘Mưa và em sẽ mãi trong tôi…’
Có vẻ như em đã khóc, giọt nước mắt lăn dài như giọt mưa. Tàu rời ga, mang theo em đi xa đến chân trời. Tôi đứng đó, chìm đắm trong mưa và ánh đèn đêm vàng. Lúc này, tôi lại ao ước có thể đưa em một lần nữa, để thấy bóng dáng em trong ngày mưa nhớ nhung trở về. Bài hát nào đó vọng lên, gợi lên nỗi buồn nức nở: ‘Một đêm hè tôi đến ga, chào đón người trở về. Chiếc tàu cũ mang về em của tôi…’. Và: ‘Tôi quen biết em giữa đêm tình cờ, ga vắng người và mưa vẫn rơi. Tình chưa nói thành lời…’.
Những bản nhạc liên khúc phát ra với những lời buồn như vậy. Tôi tự hỏi liệu trái tim có buồn không? Buồn không? Trở về với cuộc sống hàng ngày, đầy lo toan và khó khăn. Đôi khi tôi nghĩ rằng mình đã quên, nhưng kí ức về mưa và em vẫn đọng sâu trong tâm hồn tôi. Trong những khoảnh khắc đối mặt với chính mình, bóng hình em lại xuất hiện trên sân ga chiều mưa kia. Có lẽ ở một nơi xa, em đã quên tôi. Nhưng với tôi, những năm tháng đã để lại những vết sâu buồn. Có những năm tháng để lại dấu ấn sâu sắc. Tôi vẫn quay về sân ga trong những chiều mưa, ngồi trong quán cà phê để đắm chìm trong những ca khúc được phổ nhạc theo thơ của Nguyễn Tất Nhiên:
‘Thà như giọt mưa rơi trên tượng đá
Thà như giọt mưa khô trên tượng đá
Có còn hơn không
Có còn hơn không…’
Tôi nhớ về mưa. Nhớ về em. Nhớ những ca khúc về mưa trong âm nhạc Trịnh, buồn và đẹp, đầy xúc động và nhớ nhung: ‘Chiều nay mưa sao em không trở về…’ ‘Buổi chiều ngồi nhìn những cơn mưa qua’.
Xem thêm : Top 10 Cửa hàng cháo dinh dưỡng ngon và đảm bảo nhất tại Đà Nẵng
Quán cà phê như rơi từng giọt vào tâm hồn tôi. Âm nhạc vẫn tiếp tục hòa mình trong không gian, làm tôi chìm đắm trong cảm xúc, chiều vơi và đẹp: ‘Trời vẫn làm mưa, mưa rơi mênh mang, từng ngón tay buồn…’ Tôi đã nghe bài hát mà em thích trong những chiều chủ nhật ở quê. ‘Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa. Mưa bay trong ta, bay từng hạt nhỏ…’.
Tôi cảm thấy như một chú chim vượt qua màn mưa để tìm kiếm những ký ức đã xa vào quá khứ. Chúc em trên con đường phồn thịnh gặp nhiều may mắn như tôi từng mơ ước. ‘Hãy đi ngủ em, tôi sẽ ru em ngủ…’. Lời bài hát trong nhạc Trịnh đưa tôi trở lại trên sân ga ấy, trong những chiều mưa.
Đinh Tiến Hải
Hồi ức dưới làn mưaChuyến đi qua mảnh kí ức
Nghe tiếng cơn mưa rơi nhè nhẹ, tôi ngồi đây nhớ về những ngày tháng xa xôi, những kí ức xinh đẹp như những bông hoa xoan mùa đầu xuân. Mưa tháng ba mang theo hương thơm của đất trời, làm bừng nở cây cỏ, hoa lá như những bức tranh sống động.
Mỗi giọt mưa như là một câu chuyện, là một hồi ký về quê hương. Những ngày mưa nhẹ, những chiều thảnh thơi là lúc con người trở về với bản thân, suy ngẫm về những giá trị đơn giản và thiêng liêng. Lúa chiêm mọc cao, rực rỡ sau những cơn mưa như là biểu tượng cho sự sống sót và phồn thịnh.
Cơn mưa như là một lời nhắc nhở, giúp ta làm mới tâm hồn, đón đầu một chuỗi ngày mới tràn đầy năng lượng và ý chí. Hãy để mỗi giọt mưa làm sạch trái tim, làm tươi mới tinh thần, để chúng ta có thêm động lực tiến về phía trước. Mỗi cơn mưa là một cơ hội để ta trở nên tốt đẹp hơn, nhân văn hơn.
Mưa tháng ba không chỉ là hiện thân của thiên nhiên mà còn là thời kỳ của sự trưởng thành và biến đổi. Hãy để những hạt mưa kỳ diệu làm thức tỉnh tâm hồn, làm hồi sinh mọi khía cạnh của cuộc sống. Bởi vậy, mỗi khi cơn mưa đến, hãy mở lòng đón nhận, để tận hưởng bản hòa nhạc tuyệt vời của mùa xuân.
Cảm ơn những cơn mưa tháng ba đã làm cho cuộc sống trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn. Hãy giữ cho trái tim mình nhẹ nhàng như làn gió mát của những ngày mưa, để yêu thương và tình người luôn rộng lớn như bầu trời xanh kia.
Nhâm Thanh Ngọc
Hòa mình trong khúc hát của mưa tháng baRơi bên lề những cơn mưa tháng ba
5. Chờ đợi cơn mưa
Trong những ngày nắng gay gắt, lòng người luôn hướng về bản tin mưa.
Cách đây vài chục năm, cuộc sống nông dân phụ thuộc lớn vào thiên nhiên, họ cần mưa để bắt đầu mùa canh tác một cách thành công. “Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống”. Con người có thể kiểm soát mọi thứ, trừ nước, điều đó phải đến từ trời. Trong những năm khắc khổ vì hạn hán, nguồn nước cạn kiệt, và mọi người buồn lòng trước cảnh hoa héo khô. Việc lấy nước từ giếng, đào ao không giúp gì nhiều, và có lúc là một cơn mưa là còn quý giá hơn cả vàng. Không chỉ cần cho hoa mà nước còn là yếu tố quan trọng cho đời sống hàng ngày. Không có điện, không có giếng khoan, và nước giếng là nguồn nước chính cho người dân quê. Cơn mưa kịp thời là món quà vô cùng quý giá. Những ngày đó, việc phải mang nước về từng thùng để nấu ăn, tắm gội đã trở thành những ký ức không thể quên.
Đứa trẻ cũng có lý do của mình để đợi mưa. Trong những ngày oi nóng, làn gió mát là dấu hiệu của cơn mưa sắp đến. Nhớ những ngày tháng tư, nhìn ra khỏi cửa sổ lớp học và cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Gió trở nên mạnh hơn, cây cỏ uốn éo, lá cây khô rơi rụt, trời tối vì những đám mây đen mù mịt đã che khuất ánh nắng mặt trời. Những giọt mưa nhỏ bắt đầu rơi nhẹ, từng giọt như những viên bi nhỏ, và sau đó trở thành một cơn mưa rơi rất nhanh. Mưa rơi, cây cỏ như được tắm gội, xanh tươi mơn mởn. Cây phượng sau vài cơn mưa sẽ trở nên mướt mát với lá cây xanh mướt và hoa đỏ rực màu. Mưa là cơ hội để học sinh nhặt những bông hoa, tạo nên những bướm xinh xinh để ướp vào sách giáo trình, điều này trở thành một ký ức vô cùng hồn nhiên. Những cơn mưa vào giờ tan học cũng là cơ hội để các bạn nhỏ chạy trong cơn mưa, về đến nhà những người họ ướt như chuột lột, chỉ muốn giữ sách vở khỏi nước.
Nước sinh hoạt ở thành phố ngày nay ít khi là nỗi lo lắng, vì có nước máy và giếng khoan. Người lao động đã có điện và máy móc giúp tưới tiêu để đảm bảo sự sống và phát triển của hoa màu. Tuy nhiên, cơn mưa đầu mùa vẫn là nguồn nước từ trời và dưỡng chất tự nhiên cho cây trồng. Mối đe dọa cháy rừng mạnh mẽ nhất được dập tắt bởi những cơn mưa mùa đầu. Rừng xanh bắt đầu một mùa sinh sôi mới, hứa hẹn một mùa hè tươi vui trên đồng cỏ và bãi cỏ. Cơn mưa đầu mùa là sự hồi sinh cho rừng, mang lại sức sống mới và một màu xanh mơ ước.
Cơn mưa cũng là nguồn cảm hứng lãng mạn cho những người yêu thiên nhiên. Đứng trong nhà nhìn ra những giọt mưa trắng xoá trên hè phố, trên mái nhà, làm mát bởi những bụi cây. Tiếng mưa rơi như những nhịp nhàng, giọt mưa trong veo như pha lê, tạo nên hình ảnh đẹp mắt. Dù đã trưởng thành qua thời kỳ chạy nhảy dưới cơn mưa, việc đi dạo dưới trời mưa vẫn là một trải nghiệm thú vị, cảm nhận giọt mưa rơi lên cơ thể mát lạnh.
Những giọt nước mưa, những cơn mưa, thật dễ thương và đáng mong đợi!
Ai Nguyen
Hòa mình trong khúc hát của mưa tháng baRơi bên lề những cơn mưa tháng ba
6. Dấu vết của mưa đêm
Thỉnh thoảng, tiếng mưa đêm gợi nhớ hồn đàn bầu. Âm thanh của đàn bầu vang vọng trong đêm, truyền tải tình cảm qua những âm nhạc nhẹ nhàng. Tiếng mưa đêm trôi như chẳng cần gì vội vã, như còn đủ cả đêm dài để mưa thấm ướt từng tia tình, một cảm xúc đau buồn ngọt ngào. Đôi khi mưa ào ào trên mái ngói khi có cơn gió thoáng qua. Rồi lại thế này, yên bình, làm trò với những người thức dậy suốt đêm.
Tôi thường nằm đây, lắng nghe tiếng mưa đêm. Tiếng mèo gọi bạn tình trên mái. Lúc nhỏ, tôi sợ âm thanh này, tưởng như tiếng trẻ con đòi sữa từ mẹ. Mẹ đâu bỏ đi trong đêm như vậy? Tôi liên tưởng đến nhân vật Nhung trong cải lương Tướng Cướp Bạch Hải Đường, bỏ con nhỏ lại. Sợ chia lìa, dù bấy nhiêu tuổi, cảm giác chia lìa vẫn như đứa trẻ thơ tìm mẹ. Tiếng mèo đêm mưa, đứa con mất mẹ, một người phụ nữ lạc lõng.
Những lời tình tự trong mưa, của những người yêu nhau mà không được gặp nhau, như những giọt mưa nối liền nỗi nhớ như trong bản nhạc. Tình yêu luôn đẹp khi ở xa, “chỉ đẹp khi chưa hoàn hảo”. Có lẽ đó là quy luật của sự đổi lấy, có cái này là phải mất cái khác. Nếu không mất điều gì đó, thì điều được cũng không còn thú vị. Giống như mưa đến làm ướt bớt những ngày nắng, mưa tưới mát, nhưng cũng lạnh, nên tiếng mưa có lúc buồn, có lúc vui, khi chia lìa, khi tình tự, khi nhẹ nhàng, khi dữ dội như bão.
Tiếng mưa như một bản nhạc kỷ niệm, một giai điệu mà mỗi khi nghe là lại nhớ về quá khứ. Tiếng mưa, những hạt mưa thưa thớt, thời thơ ấu chậm chạp như bức tranh trong trí nhớ của người thức giấc cùng mưa đêm tĩnh lặng. Có lẽ mọi người sẽ nhớ về sự ấm áp của mẹ trong những đêm mưa lạnh. Có người sẽ nhớ người ấy đứng cùng dưới mái hiên, rồi lại lặng lẽ tự hỏi giờ đây người ấy ra sao. Có người lại nhớ người cùng sống nhà, nhưng lại là ‘người xưa’. Thời gian, thời gian thay đổi bao thứ, hay chính chúng ta thay đổi và đổ lỗi cho thời gian một cách vô tội. Mưa khiến người ta nhớ những chuyện buồn, hay là do người buồn rồi đổ lỗi cho tiếng mưa đêm?
Tôi cũng nhớ về chính mình. Tôi ở tuổi 20, tràn đầy nhiệt huyết, sống hết mình với những ước mơ. Rồi đến tuổi 30, trầm lặng hơn, bận rộn hơn, ước mơ như dần trở thành một góc nhỏ trong tâm hồn, dành thời gian cho những cuộc đấu tranh cuộc sống, không cho phép bản thân thư giãn. Rồi đau đáu với hiện tại của mình, quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều mong đợi. Tiếng mưa rơi êm dịu, tôi lại nằm đây, vòng tay ôm lấy bản thân, người phụ nữ đi qua những tháng ngày mưa vẫn tự làm ấm lòng mình bằng ngọn lửa kiêu hãnh.
Cơn gió qua, vài giọt mưa lạc tạt vào ô cửa kính. Qua ánh sáng của những tia chớp, tôi thấy những cành cây uốn cong dưới mưa, những cành phất phơ từ đây sang đó. Nhưng mai sau, những cành cây lại đứng đó như chưa bao giờ chao đảo, giống như mẹ ta hàng lần đón đợi ta, bảo vệ ta qua những cơn mưa của cuộc đời. Giông bão qua đi, tiếng mưa lại thánh thót như một bản nhạc thiền xoa dịu những lo âu, làm lành những tâm hồn thổn thức giữa đêm mưa tĩnh lặng.
Mưa, tiếng mưa đêm như cuộc trò chuyện của một người bạn tri kỷ, người bạn mà ta mãi không nhận ra, chỉ khi quay trở lại chính mình mới phát hiện ra người ấy vẫn là người yêu ta nhất. Người ấy có thể là cô gái trẻ nhiệt huyết. Người ấy có thể là người phụ nữ bận rộn ở tuổi 30. Người ấy cũng có thể là người phụ nữ tự sưởi ấm chính bản thân và đang nằm nghe tiếng mưa đêm.
Kim Loan.
Dấu vết của mưa đêmNghe hòa nhạc mưa đêm
Mùa Xuân với vẻ dịu dàng tô điểm bằng sắc hương của đất trời, cùng những giọt mưa xuân mảnh mai, tinh khôi, nhẹ nhàng như khói sương tìm đến. Những hạt mưa mới mẻ, dịu dàng, nhè nhẹ đậu trên ngọn cỏ, nhành hoa và phơi phới trên mái tóc của nam thanh nữ tú đang bước nhẹ trên con đường. Không ồn ào, mãnh liệt như mưa hè; cũng không lạnh lẽo, buồn bã như mưa đông; mưa xuân êm dịu như bản ru êm dịu làm dịu lòng người, truyền đến cho mỗi cá nhân biết bao cảm xúc!
Mưa xuân nhẹ như không có mưa. Mưa chỉ đủ làm dịu lòng, làm tô điểm cho những hình ảnh tươi trẻ bước nhẹ trên đường; vừa đủ để cây cỏ bắt đầu mọc chồi, nẩy bật… Mưa xuân như là bước chuyển của thiên nhiên, an ủi chúng ta sau mùa đông gầy guộc và lạnh lẽo! Nó mang đến niềm tin rằng cuộc sống này còn nhiều vẻ đẹp. Ta hòa mình vào âm thanh của cuộc sống đang chảy trong tim mình, một tình yêu với con người, tình yêu với thiên nhiên. Những hạt mưa giữ lại mãi trong mắt xuân rạng ngời, tạo thêm mộng mơ cho những ngày xuân Nguyên Tiêu.
Xem thêm : List truyện đam mỹ ngược hay, hấp dẫn nhất mọi thời đại
Mưa xuân như giọt sương phủ nhẹ. Ta phải im lặng để nghe thấy âm thanh của mưa; âm thanh dịu dàng như là điệu dân ca vô tận trong đêm tĩnh lặng. Và từ giữa tiếng mưa, ta nghe tiếng mầm mới của hoa lá; tiếng gọi tình yêu của muôn loài; tiếng yêu thương gọi yêu thương;… tình yêu trong ta cũng bắt đầu nẩy nở. Tiếng của mưa xuân chính là âm thanh của tình yêu. Vì vậy, dù có cố lắng nghe, ta cũng không thể nghe thấy tiếng mưa rơi. Chỉ có thể cảm nhận từng giọt mưa xuân êm đềm trên da. Nó là món quà của thiên nhiên dành cho con người. Nó như làm con tim ta nhịp điệu, như nhịp vó ngựa năm xưa, đồng điệu với cành đào tình yêu trong một thời kỳ hào hùng và lãng mạn… Ở vùng đất nắng gió này, cùng với những bông mai vàng làm nền cho vẻ trang trí của những tháp cổ; hạt mưa xuân chính là bức tranh đào e ấp của một tình yêu đầy màu sắc chính trị giữa vị Hoàng đế Quang Trung lịch lãm và nàng Công chúa Ngọc Hân diễm lệ. Ta cảm nhận tiếng hò reo chiến thắng và tiếng thì thầm của tình yêu giữa muôn ngàn hạt mưa nhỏ bé đủ làm ta yêu cuộc sống này hơn.
Mưa xuân như một viên ngọc quý làm cho mùa xuân trở nên quyến rũ hơn. Nó như chiếc khăn mỏng che phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuân. Phía sau chiếc khăn ấy là những cành cây nảy lộc mọc chồi; là muôn ngàn hoa lá cố vươn mình để khoe sắc; là trái tim người xốn xang yêu thương. Vì thế, nếu năm nào thiếu hạt mưa xuân, mọi thứ sẽ như một mùa xuân chưa đầy đủ, gọi đến hy vọng, chờ đợi…
Hạt mưa xuân đã đọng lại trong trái tim ta từ bao giờ không rõ. Nhưng mỗi khi xuân về, khi chạm vào những giọt mưa xuân phơn phớt lạnh, ký ức trỗi dậy và trái tim ta trở nên ấm áp trước bước ngoặt của năm mới. Ta yêu mưa xuân vì điều đó!
Tản văn: Ngô Văn CưRung động dưới mưa xuânGió xuân hôn nhẹ
8. Hồi ức tình đầu
Những chiều thu ở Sài Gòn, những cơn mưa rả rích kéo dài, làm ướt sũng đường phố. Mưa không chỉ nằm ngoài kia, mà còn rơi trong lòng người. Đó có lẽ là lý do khiến lòng người trở nên hạnh phúc giữa cuộc sống hối hả của thành phố. Còn đối với tôi, tôi thích ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng và ấm áp của mùa hạ hơn là những cơn mưa lạnh buốt. Tôi yêu mùa hạ với ký ức về mối tình đầu của mình.
Mối tình đầu của tôi là một cô gái tên Vân, người thích viết và có vẻ như có thể viết bất cứ nơi nào, chỉ cần có giấy và bút. Nhỏ viết về mọi thứ, về những sự kiện trong ngày, về những câu chuyện ngắn. Vân thích những câu chuyện đó, và những dòng chữ trên giấy chiếm một phần lớn trong trái tim nhỏ. Có lẽ vì thế mà đôi khi tôi ghen tị với cả những dòng chữ. Yêu thì chẳng ai là bình thường cả.
Vân, với mái tóc ngang vai bồng bềnh và đôi mắt tràn đầy tuổi trẻ, là một cô gái cá tính và năng động, với sự ngây ngô mà không một ai trong lớp có thể sánh kịp.
Chúng tôi gặp nhau từ những ngày đầu cấp ba. Ngày đó có chút nắng của mùa hạ, chút gió nhẹ của mùa thu mới đến, và có chút dễ thương của Vân khiến tôi rung động.
Vân là người ngồi cùng bàn với tôi suốt ba năm cấp ba. Những ngày đầu, nhỏ thật phiền phức, thích chọc tức tôi và nói những điều khó hiểu. Nhưng rồi tôi rung động vì tính cách dị dị và dễ thương của nhỏ.
Chúng tôi đã cùng trải qua nhiều chuyện trong ba năm cấp ba. Những khoảnh khắc vui, buồn, và những kỷ niệm của thời trẻ con. Và đâu đó, những trang giấy đầy chữ của Vân.
Mùa hạ cuối cùng, Vân viết ngàn lá thư gửi mối tình đầu của mình, những dòng chữ ngọt ngào, dịu dàng và đầy tình cảm. Nhưng tôi không đọc hết, sợ rằng nó không dành cho tôi, sợ rằng mối tình đầu của Vân lại là một người khác.
Tôi vẫn làm bạn với Vân, giữ cho thời gian trôi qua, giữ cho đoạn tình cảm này dù đầy khó khăn nhưng cũng ấm áp. Và rồi một ngày, Vân nói cô sắp đi. Tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch đến đâu.
Vân hỏi tôi về mối tình của chúng tôi, và tôi thú nhận rằng tôi cũng thích Vân. Nhưng Vân nói cô không thể ở lại. Tôi hối tiếc, nhưng thời gian đã qua đi, chúng tôi đã bỏ lỡ một đời.
Hạ ấy, trời vẫn mưa, nhưng Sài Gòn đã mất đi một tình yêu dễ thương. Chỉ còn lại những dòng chữ, rơi hoài trên phố.
Hiền Hiền
Nỗi Nhớ Tuổi ThơHồi Ức Ngọt Ngào
Mùa mưa, bản ngồi văn phòng nhìn nước trắng xoá cuốn cuộn qua cửa sổ, lòng xao xuyến. Nỗi lo âu như một cơn gió thoáng qua. Kí ức ùa về, những ngày mưa đong đưa. Quê hương yên bình dưới tấm mưa trắng xoá…
Nỗi nhớ bắt đầu từ tiếng thở dài của mẹ. ‘Mưa kìa, mưa mãi thế này!’. Những ngày mưa lớn, mẹ ở nhà, ngồi khâu nón. Nón làm từ lá cọ, tận dụng để kiếm thêm chút thu nhập. Mẹ dừng tay, nhìn mưa tuôn, như có một nỗi niềm cần bày tỏ, tâm sự. Mưa khiến con người thêm buồn bã. Chẳng bao giờ thấy mẹ cười khi mưa. Mấy chị em ngồi làm bài tập, chơi những lúc chán chường lại ra phụ mẹ làm nón.
Nhớ những ngày mưa ngồi bên mẹ thật thú vị. Khi đó, mẹ thường kể chuyện từ thời thơ ấu, chuyện tình của mẹ và câu chuyện về chúng tôi. Cứ mỗi lần kể là một điều mới. Cũng nhờ đó mà tôi biết ngày mẹ mang thai tôi, mẹ thèm ăn khoai sống, ăn hàng ngày 2-3 củ. Tôi sinh ra với tên biệt danh là Khoai. Ngày mưa bên mẹ, thời gian trôi qua ý nghĩa, hạnh phúc. Đạt chỉ tiêu làm nón, rồi vui vẻ làm món khoai xéo, nấu chè bí đỏ với đậu đen. Ăn đến no căng bụng, thảnh thơi. Đó là món ăn mà tôi nhớ nhất khi trời mưa.
Đối với những ngày mưa nhỏ, mẹ đội nón, mặc áo tơi, ra đồng chăm sóc rau. Rau được gieo để có thức ăn và bán. Mẹ cẩn trọng nhổ từng cây cỏ nhỏ. Rau là người bạn đồng hành. Rau lớn để nấu canh, rau nhỏ để bán. Mẹ cố gắng để góp tiền học cho chị em tôi. Mẹ còn trồng hoa cúc trước nhà. Hoa rực rỡ trong mùa thu, hương thơm nồng.
Những ngày mưa, học trò băng qua cánh đồng, đôi chân ướt bết. Nước mưa tạt vào làm ướt tóc. Mỗi lần đi qua con đường đất đỏ, lòng lại run lên vì lạnh. Con đường ướt, nếu có một con đường nhựa sẽ tốt hơn. Hơn hai mươi năm trôi qua, giấc mơ đó đã thành hiện thực. Quê hương đổi mới, lòng vui sướng.
Nhớ những ngày mưa, đêm nghe tiếng ếch nhái cất lên. Chạy vào nhà cầm đèn pin, đi soi ếch. Gọi thêm bạn bè. Một hồi lao động là có giỏ ếch đầy. Ếch được ví như ‘gà đồng’ ngon hết sảy. Nhưng giờ đây, nghe mẹ kể là quê nhà không còn tiếng ếch nhái. Ruộng đồng bị quy hoạch, thuốc trừ sâu làm ếch không còn sống. Đau lòng vì những khoảnh khắc ngày xưa. Giấc mơ về những bữa lẩu ếch nồng nàn không còn thực hiện được nữa.
Những ngày mưa ở quê là những ký ức dịu dàng. Thương những ngày nghèo khó nhưng yên bình. Một quê hương đã in sâu trong trái tim. Bao năm đi khắp nơi, tôi chỉ nhớ đến những ngày mưa ở quê. Đó là những ký ức không bao giờ phai nhòa.
Tản văn của NGUYỄN VĂN CHIẾN
Hồi Ức Ngọt NgàoThương những ngày mưa
10. Mưa Bụi Tháng Giêng
Có vẻ như đó là cơn mưa lạ nhất trong suốt năm! Mưa nhưng lại giống như bụi? Điều đó khiến cô đồng nghiệp trầm trồ nhìn ra cửa sổ và thốt lên như vậy. Ừ, thật kỳ lạ! Mà chỉ có thể là trong tháng giêng mới có. Mọi người thường hay nói đùa rằng đó là ‘đặc sản’ riêng của tháng giêng.
Tôi yêu mưa bụi! Yêu như mối tình đầu của tôi vậy! Nếu không có mưa bụi trong tháng giêng, thì tháng giêng trở nên nhạt nhòa. Ngồi bên cửa sổ, pha ấm trà, đọc sách yêu thích và ngắm mưa bụi, đó là thú vui không giảm giá trị nào. Trước mắt tôi, mưa bụi mảnh mai như những viên ngọc bé li ti, lấp lánh. Cô đồng nghiệp của tôi tưởng tượng mưa bụi như tấm voan mỏng của một cô gái xinh đẹp. Bất giác, tôi nhớ về thời học trò, những cô gái trong chiếc áo trắng dài đi trong mưa bụi tháng giêng, trong cơn gió se lạnh, tạo nên hình ảnh tuyệt vời. Họ như thiên thần! Những thiên thần trong áo trắng vô tư, hồn nhiên, dang tay chạm vào cơn mưa bụi bay, nhưng rồi mưa bụi cũng tan biến như một giấc mơ.
Mưa bụi tháng giêng gieo vào tâm hồn những kỷ niệm và nhung nhớ khó diễn đạt. Tôi bước vào mưa với đầu trần, để mưa rơi lên tóc, áo và mi. Lạ thay, lòng tôi cảm thấy yên bình trong mưa bụi. Những khi mệt mỏi, tôi tìm đến mưa bụi, dù trong kí ức nhỏ giọt. Sống ở phố, tôi mơ về quê, nhớ thời gian mưa bụi, khi mẹ và tôi cùng nhau tra hạt. Mẹ tra đỗ đen, tra vừng và tra một ít hạt bí. Tháng giêng là mùa tra hạt. Mưa bụi như là thiên sứ diệu kỳ, đánh thức những hạt giống nảy mầm, kết nối đất và trời. Giữa cơn mưa bụi, những mảng xanh tươi mát mở ra vô tận. Trong giấc mơ về quê, mưa bụi rơi như tiếng đàn thánh thót, ngân nga bản hòa nhạc êm đềm. Cảnh nương bãi, đồi núi mênh mông màu xanh thiên thanh!
Mưa bụi tháng giêng làm tôi nhớ về tình yêu ngày ấy. Bờ cải ngồng cuối mùa vẫn vàng rực. Tôi nắm tay em trong mưa bụi, thổn thức nói những lời yêu thương, hẹn hò và đặt lên đôi môi một nụ hôn ấm áp. Hương cải ngọt ngào, hương xuân nhẹ nhàng. Tất cả hòa quyện trong hương tình ngọt ngào khó phai. Đó là mối tình đầu của tôi. Em hát những giai điệu tình yêu: “Từng chồi non xanh mơn man/ Từng hạt mưa long lanh rơi, mùa xuân/ Và trong ánh mắt lấp lánh/ Lời yêu thương yêu thương ai ngập ngừng…” trái tim tôi tan chảy giữa mùa xuân, giữa mưa bụi tháng giêng. Một thời đi qua nhiều mùa mưa bụi. Cảnh cũ vẫn còn, những kí ức vẫn rơi rơi nhưng người xưa không quay trở lại nữa. Tôi tự nhủ lòng, thanh xuân vui hay buồn vẫn là những thời khắc đáng nhớ và trân trọng. Hãy sống đơn giản, nhẹ nhàng để bước tiếp vào những mùa xuân tiếp theo.
Tối về, từ nhà bên vang lên giai điệu “Mưa tháng giêng” của nhạc sỹ Việt Hùng: “Tháng giêng mưa ngoài phố/ Mưa như là sương thôi/ Như bóng cây giăng khói/ Như mộng ru bên trời.” lại khiến tôi cảm thấy nôn nao. Mưa bụi tháng giêng vốn dĩ như vậy! Dịu dàng. Mơ màng. Là sương. Là khói. Nhưng lại khiến lòng người nhớ mãi một sự bình yên…
Đào Thanh Tùng
Nguồn: https://truongnguyentatthanh.edu.vn
Danh mục: Blog
Ý kiến bạn đọc (0)